Suy Niệm Lời Chúa | Thứ Tư Tuần XXII Mùa Thường Niên | Lc 4,38-44 | Phút Cầu Nguyện

SUY NIỆM LỜI CHÚA
THỨ TƯ TUẦN XXII MÙA THƯỜNG NIÊN

 

Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca (4,38-44)

38 Khi ấy, Đức Giêsu rời khỏi hội đường, đi vào nhà ông Simon. Bấy giờ, bà mẹ vợ ông Simon đang bị sốt nặng. Họ xin Người chữa bà. 39 Đức Giêsu cúi xuống gần bà, ra lệnh cho cơn sốt, và cơn sốt biến mất: tức khắc bà trỗi dậy phục vụ các ngài. 40 Lúc mặt trời lặn, tất cả những ai có người đau yếu mắc đủ thứ bệnh hoạn tật nguyền, đều đưa tới Người. Người đặt tay trên từng bệnh nhân và chữa họ. 41 Quỷ cũng xuất khỏi nhiều người, và la lên rằng: “Ông là Con Thiên Chúa!”. Người quát mắng, không cho phép chúng nói, vì chúng biết Người là Đấng Kitô. 42 Sáng ngày, Người đi ra một nơi hoang vắng. Đám đông tìm Người, đến tận nơi Người đã đến, và muốn giữ Người lại, kẻo Người bỏ họ mà đi. 43 Nhưng Người nói với họ: “Tôi còn phải loan báo Tin mừng Nước Thiên Chúa cho các thành khác nữa, vì tôi được sai đi cốt để làm việc đó”. 44 Và Người rao giảng trong các hội đường miền Giuđê.

SUY NIỆM

Tin mừng thánh Luca tường thuật lại một ngày hoạt động đầy bận rộn của Chúa Giêsu: sau khi giảng và chữa người bị quỷ ám tại hội đường, Người đến nhà nhạc mẫu của ông Simon và chữa bệnh sốt cho bà. Chiều đến, Người chữa lành các bệnh nhân được mang đến với Người. Sáng hôm sau, khi dân chúng đi tìm Chúa Giêsu, thì Người quyết định lên đường vì “còn phải rao giảng Tin mừng nước Thiên Chúa cho những thành khác”.

Hẳn là một ngày sống của Chúa Giêsu rất chất lượng cao. Bởi trong Người, các mối tương quan hòa quyện, làm nền tảng và tăng sức cho nhau, hầu phục vụ cho sứ vụ duy nhất là loan báo Tin mừng nước Thiên Chúa. Sứ vụ này gắn kết cách cụ thể qua các tương quan: gặp gỡ và phục vụ tha nhân; thứ đến, tìm gặp lại chính mình, nhờ đắm mình trong tương quan với Thiên Chúa Cha; để rồi tiếp tục lên đường, rao giảng nước Thiên Chúa ở nơi khác. Nguy cơ ở lại trong thành công của sự tung hô, tán thưởng của người khác hay nếu chỉ ở những kế hoạch dự phóng cá nhân dễ làm người môn đệ cậy dựa vào sức mình, rồi sinh ra yên phận và không sớm thì muộn sẽ chán nản hay thất vọng. Nhất là khi đối diện với sự nhàm chán, lúc khó khăn, hay khi không được ủng hộ và không được lợi ích cho bản thân.

Chuyện kể rằng: Một vị thầy kia chút buồn vì người học trò giỏi của mình ngày càng ham suy tư, nhưng càng bớt cầu nguyện. Khi được hỏi lý do thì người học trò đáp: Thứ nhất, Chúa biết hết mọi sự, không cần chúng ta nói; thứ hai, Chúa tốt lành vô cùng, Ngài sẽ ban cho chúng ta mọi thứ chúng ta cần; thứ ba, Ngài là Đấng vĩnh cửu, lời cầu nguyện của chúng ta chẳng thay đổi được Ngài.

Vị thầy không nói gì. Ông đến ngồi dưới bóng cây, mặt buồn bã, người học trò hỏi:

- Tại sao thầy buồn thế?

- Người bạn của thầy có một thửa ruộng rất tốt, hằng năm sản xuất rất nhiều hoa màu. Nhưng bây giờ ông ta bỏ mặc không chăm sóc cho nó nữa.

- Bộ ông ta khùng ư?

- Không đâu. Ông còn khôn nữa là khác. Ông nói: Thiên Chúa yêu thương vô cùng, Ngài sẽ lo cho tôi mọi thứ tôi cần, thế nên chẳng cần làm ruộng nữa. Chúa quyền phép vô cùng, dù tôi không cày xới, Ngài vẫn thừa sức cho nó sinh sản hoa màu dư đầy.

- Như thế nghĩa là thử thách Chúa rồi còn gì nữa?

- Thì con cũng thế thôi.

Người môn đệ của Chúa hãy luôn học biết phân định, dựa trên các giá trị nền tảng cho những chọn lựa của ngày sống. “Chất lượng cao” của sứ vụ là khi “Chúa luôn có”, và “con luôn có”, trong mỗi lời mời gọi lên đường và trở về, sau khi đã gặp Chúa và bàn thảo với Ngài. Là được chính Chúa phục vụ trước tiên, khi chăm sóc và dưỡng nuôi ta.

Lạy Chúa Giêsu, xin giúp chúng con luôn biết chuyên cần cầu nguyện, khi đọc Lời Chúa và lắng nghe thánh ý Ngài, để tư tưởng, lời nói và việc làm của chúng con luôn là Tin mừng sống động của Chúa cho tha nhân, và từng ngày giúp chúng con trở nên bạn hữu của Chúa hơn. Amen.

©2020 - GIÁO XỨ HƯNG VĂN. All rights reserved.